Ông già râu dài, thong dong tự tại giữa trời nước mênh mông kia, chính là Bác, cứ như đã quẳng đi hết những lo toan cho đất nước, những ván cờ chính trị cân não, những cuộc chiến phải trả bằng sinh mệnh của cả dân tộc…
Bé thơ trong tôi, hình ảnh Bác hiện ra như một ông Bụt già, hiền hậu, có chòm râu dài và đôi mắt sáng. Lớn lên, đã biết Bác là một lãnh tụ vĩ đại, vị cứu tinh của dân tộc, hình ảnh ông Bụt trong tôi nhạt dần, tôi biết Bác còn hơn thế.
Cô bạn thân khoe với tôi vừa “săn” được một tấm hình của Bác. Tấm hình đen trắng, cũ, có lẽ đã được chụp lại nhiều từ ảnh gốc, đôi chỗ đã ố vàng và hơi mờ. Một ông già râu dài, bạc phơ, ở trần, chân không, chỉ mặc độc một chiếu quần đùi, đang tung cần câu cá cùng một lão ngư dân trên một chiếc bè tre…
Tôi thật bất ngờ. Bất ngờ vì quả thật đây là một tấm ảnh độc đáo về Bác trong rất nhiều những tấm ảnh khác luôn mô tả một Bác Hồ tương đối nghiêm chỉnh. Ông già râu dài, thong dong tự tại giữa trời nước mênh mông kia chính là Bác. Bác trong hình, cứ như đã quẳng đi hết những lo toan cho đất nước, những ván cờ chính trị cân não, những cuộc chiến phải trả bằng sinh mệnh của cả dân tộc… Bác hồn hậu, chỉ biết có ta, trời mây, nước biếc, xa kia là núi, với chiếc cần cong vút vì cá nặng…
Tôi vẫn luôn có ấn tượng sâu đậm về câu nói của Bác tại buổi lễ mừng Quốc khánh 2 tháng 9. “Tôi nói, đồng bào nghe rõ không?”. Đã có nhiều, rất nhiều những nhận định, đánh giá, phân tích về câu nói này của Người. Với riêng bản thân tôi, câu nói thể hiện tính cách giản dị, gần gũi của Bác; khi hỏi như vậy, giữa Bác – một lãnh đạo cao nhất của Đảng và Nhà nước đã xóa nhòa rào cản với nhân dân.
Nguyễn Công Trứ có câu thơ: “Làm trai đứng ở trong trời đất/ Phải có danh gì với núi sông”. Đối với Nguyễn Công Trứ, sống trên đời nhất định phải gầy dựng danh tiếng, phải làm những chuyện kinh bang tế thế, làm cho ai ai cũng biết đến mình. Bác của ta không thế. Bác chỉ muốn về già được ở trong một căn nhà sàn, có vườn cây ăn trái xum xuê, có ao nuôi cá với rất nhiều tiếng chim… Ôi, vị lãnh tụ kiệt xuất của nhân loại, lại có một ước mơ không thể nào giản dị hơn nữa. Rồi tôi lại chợt nhớ dáng vẻ Người trong bức ảnh. Sau những bộn bề lo toan cho vận mệnh đất nước, Bác lại trở về với chính con người thật của mình, giản dị với mọi người, hồn hậu giữa thiên nhiên…
VIỆT ĐIỀN (Theo VB.vn)