Chợ nhỏ ,tự phát nơi vùng ven,bám lấy một cổng xí nghiệp thú nhồi bông có những con người vất vả với cuộc mưu sinh ,nuôi bản thân ,nuôi chồng ,nuôi con cái
Tôi bám theo hình ảnh của mẹ ,thật kiên trì ,từ con hẻm nhỏ mẹ đẩy xe cút kít rau ,khép nép ,pha chút sợ hãi tìm cho mình một chỗ đứng với xe rau nhỏ
Mẹ ăn mặc kiểu bắc ,giọng nói nằng nặng ,vậy là mẹ người miền Trung.Mẹ vào đây mướn một khuỷnh đất con,tự trồng rau và tự đem đi bán
Trong cái ồn ào không quá náo nhiệt của cái chợ quê nghèo ,.người ta tranh thủ rao ,giống y như gào :áo hạ giá Đê ,ba mươi lăm ngàn một cặp.Xoong nhôm hạ giá ,mại dô mại dô....mẹ ngơ ngác vì chưa quen với cái phong thái bán hàng quá ư lạ lẫm
Ôi đôi bàn chân mẹ ,nứt nẻ ,thô ráp ,xù xì,bàn chân ngập trong bùn đất phân gio để làm ra mớ rau non tơ ,mà khi mang ra chợ chiều ,mẹ vẫn thấp thỏm lo âu ,chợ họp có một lúc nhá nhem là tan ,công nhân về hết ế hàng ,mai làm sao mà bán chứ!
Tôi đã quỳ xuống con đường cát bụi ,chụp cho kỳ được gót chân mẹ xù xì ,khi nguồn cảm xúc đang tuôn tràn ,tôi giật bắn mình khi có một áo xanh chắn lù lù trước mặt tôi và gót chân của mẹ
-biến ,biến ngay ,đồ lỳ ai cho đúng ở đây ,ai cho bán ,ai cho nhà bà chụp
À thì ra một dân quân xã ,em còn trẻ ,chỉ chừng mười chín đôi mươi,em đamg thi hành công vụ đấy
-Mẹ luống cuống ,mặt tái xanh ,cho mẹ xin tiền ,đôi tay gầy lập cập đón từ tôi tờ năm ngàn ,mẹ chạy quýnh chân như một trẻ con chuẩn bị ăn đòn vậy đó
Tôi góp ý với dân quân xã ,em cứ thi hành nhiệm vụ,nhưng ăn nói với dân đừng quá hỗn hào,dù sao mẹ cũng dư tuổi sinh ra bậc làm cha mẹ của em đó
Dân quân xã phùng mỏ bảo bà là ai ,cần gì gặp xếp tôi và em chỉ tay ngoắc một người ngồi gần đó
Tôi không muốn cải vã với em mà chi cả,tôi không muốn đánh mất nguồn cảm xúc dâng trào,tôi dõi mắt theo mẹ đẩy xe rau trốn sau lưng một chị hàng tiêu tỏi
đợi bóng áo xanh đi khuất ,tôi tới bên mẹ mua thêm một lúc bốn bó rau,mang vô nhà tình thương chia bớt cho mấy cụ già ,chứ mình nha tôi thì làm sao ăn cho hết chứ
Mẹ ơi cho con nghiêng mình trước mẹ ,người mẹ nghèo xa xứ lìa quê ,chịu đựng lầm than để chắt móp kiếm từng đồng bạc lẻ nuôi con ,có thể nơi quê nghèo miền trung ,những trận lụt kinh hoàng đã cướp đi mảnh vườn xanh của mẹ
Vậy thì có xá chi mà không chịu đựng ,và bất chấp mọi cực khổ cơ hàn ,để mà có những đồng tiền nho nhỏ sạch trong ,để mà sống và gia đình vui sống mẹ nhỉ
Cho con lần nữa cúi xuống gót chân cơ hàn của mẹ.chẳng biết nói gì ngoài yêu kính ,mẹ hiền ơi!