Được đăng tại:
http://quandoanthanhkhe.blogspot.com/ Kỳ I: Sự hy sinh của người mẹ để bảo vệ đàn con cách mạng.
Đêm 23-12-1968, đội biệt động quận Nhì tập kích đồn bảo an Phú Lộc. Đánh xong, các chiến sĩ biệt động rút về trú ẩn tại nhà mẹ Nhu ở khu phố Thanh Khê. Không ai ngờ rằng, chỉ ba ngày sau, tại nhà mẹ Nhu lại diễn ra một trận đánh vang dội đi vào lịch sử đấu tranh anh hùng của Đà Nẵng.
Đội biệt động quận Nhì gồm tám người: Lữ Hùng, Trung, Huề, Tuyết **, Phương, Mười, Chi, Năm do đồng chí Đặng Đình Vân còn gọi là Bảy Vân chỉ huy lực lượng vũ trang quận Nhì tổ chức, đào tạo và chỉ đạo; được đồng chí Nguyễn Thanh Năm còn gọi là Năm Dừa đưa về bố trí ở hai hầm bí mật của cơ sở cách mạng ở Thanh Khê. Một nhóm gồm Lữ Hùng, Trung, Huề, Tuyết ở hầm bí mật nhà mẹ Nhu. Một nhóm gồm Phương, Mười, Chi, Năm ở hầm bí mật nhà mẹ Hiền. Các chiến sĩ biệt động ở nhà mẹ Nhu và mẹ Hiền vừa được ba tháng thì xảy ra việc địch bất ngờ vây ráp xăm hầm.
Ngay trong mờ sáng ngày 26-12-1968, những chiếc GMC nối đuôi nhau lao trên các ngả đường vào Thanh Khê. Những tên cảnh sát áo trắng, cảnh sát dã chiến cùng với bọn bình định nông thôn, nghĩa quân rải dọc theo đường Trần Cao Vân vòng qua ngã tư Thanh Khê, làm thành ba mũi áp sát khu vực Thanh Khê 4 và Thanh Khê 5, nhằm khống chế các lối ra vào nhà mẹ Nhu và nhà mẹ Hiền. Trong khi bà con vẫn chưa thức giấc thì bọn cảnh sát dã chiến đã ập vào ngõ nhà mẹ Nhu. Từ phòng ngoài, mẹ Nhu quay vào hối hả giục các chiến sĩ biệt động xuống hầm.
Các chiến sĩ biệt động nhanh chóng lao xuống hầm. Lúc này chỉ có Trung, Huề, Tuyết còn Lữ Hùng đi từ đêm qua vẫn chưa về. Ba người không hiểu tại sao địch lại biết hầm nằm trong nhà mẹ Nhu vì ngoài mẹ Nhu và Hai Long, con trai mẹ Nhu và anh em trong tổ ra không còn ai biết hầm bí mật này. Bấy giờ, mọi người vẫn chưa biết là Lữ Hùng đã phản bội. Sau khi khai báo, biết trước kế hoạch vây bắt của địch, Lữ Hùng đã lẻn đến đồn cảnh sát và ở lại đấy để được yên thân.Bên ngoài, bọn lính chia nhau số sộc thẳng vào sân, tay lăm lăm chĩa súng, đảo mắt sục tìm quanh nhà; số còn lại dàn thành hàng ngang canh giữ truớc ngõ. Hai Long vừa bước ra sân đã bị chặn lại hỏi: “Hầm ở đâu? Chỉ mau!”. Hai Long bình thản trả lời: “Nhà tôi không có hầm chi cả. Ông lầm rồi đó”. Tên chỉ huy vừa hỏi vừa đấm thẳng vào mặt Hai Long, quay sang ra lệnh cho bọn cảnh sát đánh anh đến bất tỉnh rồi mang anh đi. Tên chỉ huy đến trước mặt mẹ Nhu quất hỏi: “Hầm ở đâu? Hay mụ Cũng muốn nếm mùi như thằng con mụ”. Mẹ Nhu lớn tiếng: “Nhà tui ở giữa thành phố như ri làm chi có hầm hố. Tui không biết. Răng không đâu các ông lại đánh đập con tui rồi bắt mang đi. Trời ơi, con tui có tội tính chi?”. “Mụ già ni cứng đầu thiệt. Hầm ở đâu? Khai ra!”. Tên chỉ huy thẳng tay tát mẹ Nhu. Mẹ Nhu gượng đứng thẳng người. Bọn lính đánh Mẹ tới tấp. Mẹ vẫn lặng thinh. Một lúc lâu, đến trước mặt tên chỉ huy, mẹ Nhu bình tính nói lớn: “Đây, mấy ông có bắn tui thì bắn. Tui đã nói là không biết chi hết”. “Con mẹ già này gan thật. Dám thách hả?”. Tên chỉ huy hằm hằm chĩa súng vào ngực mẹ Nhu, bóp cò. Mẹ Nhu ôm ngực ngã xuống, chết ngay trên sân.
Địch cho máy bay lượn quanh nóc nhà mẹ Nhu rao gọi hàng: “Hỡi các chiến sĩ biệt động! Chúng tôi đã bao vây khắp nơi. Các bạn không còn con đường nào khác để thoát thân. Các bạn hãy buông súng quay về với chính nghĩa quốc gia. Chính phủ quốc gia sẵn sàng khoan hồng cho các bạn…”. Đồng thời chúng ra lệnh cho bà con những nhà xung quanh: “Để đảm bảo an toàn tính mạng, yêu cầu đồng bào hãy tránh xã nơi đây. Hãy nhanh chóng di tản…”. Chờ mãi không thấy các chiến sĩ biệt động ra hàng, tên chỉ huy ra lệnh cho bọn cảnh sát dùng dùi sắt xăm hầm ...
(còn tiếp)
Các kỳ tiếp theo xin theo dõi tại BLOG Quận đoàn:
http://quandoanthanhkhe.blogspot.com/