Vâng, chính trong sự nghèo khổ đó, con người ta lại cảm thấy thiếu tự tin, họ mặc cảm với đời, với người và dường như họ tìm cách xa lánh mọi người xung quanh. Đọc bài thơ, ta như thấy được một nỗi buồn triên miên, một sự lo lắng đến tột độ. Họ phải lo lắng đến chuyện nơi ăn chốn ở, thậm chí, ngay trong tình yêu, họ cũng chỉ biết đứng lặng thinh, mặc cho số phận. Bài thơ tiếp theo nằm trong Tập Thơ Cuộc Đời của tôi sẽ phần nào nói lên được điều đó. Yêu em
YÊU EM
Yêu em chẳng nói thành lời
Thôi đành khép kín chôn vùi thật sâu
Phận mình xứng với ai đâu
Nhà nghèo học dốt dám khâu dệt tình
Yêu em mà cứ lặng thinh
Yêu em mà cứ rập rình nhìn em
Chiều nay mưa rụng bên thềm
Tim anh giá buốt lại thêm chạnh lòng
Em ơi em có hiểu không
Hay là em để anh trong đợi chờ
Yêu em mà chỉ làm thơ
Yêu em mà chỉ tôn thờ tình yêu
Chiều nay cũng giống mọi chiều
Yêu em quên hết mọi điều trần gian
-Minh Đức-