Nhạc lý: Loại nhạc dành cho những nhà lý luận âm nhạc hoặc những người hay cãi.
Nhạc cụ: Cụ già chơi nhạc.
Nhạc phụ: Loại nhạc không chính thống.
Nhạc vàng: Loại nhạc đắt tiền và liên tục biến động về giá.
Nhạc viện: Nơi chữa bệnh cho những tác phẩm âm nhạc bị hỏng, ốm yếu.
Nhạc mẫu: Loại nhạc được sản xuất sẵn để làm chuẩn so sánh.
Nhạc đề (*): Loại nhạc phát trước chương trình kết quả xổ số.
Nhạc nhẹ: Loại nhạc có khối lượng riêng thấp.
Nhạc sư: Nhạc dành cho những người tu hành, ví dụ tiếng tụng kinh, gõ mõ.
Nhạc sống: Thể loại âm nhạc khó nghe, sống sượng, gượng ép.
Nhạc nền: Loại nhạc phục vụ cho ngành xây dựng lúc khởi công.
Nhạc kịch: Loại nhạc vừa phát ra đã bị người ta phản đối kịch liệt.
Nhạc khúc: Thể loại âm nhạc dùng để rao bán bánh khúc, bánh mì.
Nhạc khí: Loại nhạc “bốc mùi”.
Nhạc hành (*): Loại nhạc phát ra từ loa phường, hành hạ đôi tai người dân.
Nhạc điệu: Nhạc dành cho những người đỏm dáng nghe.
Nhạc Bất Quần (*): Loại nhạc... bậy bạ (không quần mà)!!!.
Chú thích:
* Nhạc Bất Quần: Tên của chưởng môn Hoa Sơn kiếm phái trong tác phẩm Tiếu ngạo giang hồ của Kim Dung.
* Nhạc đề: Chủ đề của bài hát, bản nhạc.
* Nhạc hành: tempo - tốc độ, nhịp độ của một bản nhạc.
_ST_